Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

VỀ HÁT ĐỒNG DAO

VỀ HÁT ĐỒNG DAO
Thơ Nguyễn Vũ Anh
Phi lộ: Thái Thanh Nguyên
Biên tập: Hoàng Văn
Bìa: Nguyễn Vũ Anh
Trình bày: Phan Thị Quỳnh Dao

GIAO TỪ
Có một thời, thơ là nhịp đập ngỡ ngàng tự con tim khi cảm thức vô tình chạm phải âm thoa khe khẽ của chiếc lá rơi
Có một thời, thơ là lới yêu vụng dại ngọt ngào rót vào đôi mắt em lấp lánh trăng sao, đôi môi em hồng ánh ban mai ấm áp
Có một thời thơ là nước mắt, là nỗi nhớ quê, là tương tư, là những đêm lang thang du hồn lạc giữa đất trời
Mơ mộng và yêu thương, khổ đau và nuối tiếc, cuối cùng vẫn là hy vọng
Tất cả kỷ niệm rất buồn rất đẹp của Vũ Anh từ ký ức trở về hoá thân thành thơ như muốn nói rằng: Chỉ những rung động thật sự trong tâm hồn mình mới có thể tấu lên những khúc đồng dao
Sài Gòn thu 2006
THÁI THANH NGUYÊN

Về hát đồng dao
Nhà thơ Thái Thanh Nguyên viết lời giới thiệu cho tập thơ Về hát đồng dao của Nguyễn Vũ Anh vừa được Nhà xuất bản Thanh niên xuất bản có nói: “tất cả kỷ niệm rất buồn rất đẹp của Vũ Anh từ ký ức trở về, hoá thân thành thơ như muốn nói rằng: chỉ những rung động thực sự trong tâm hồn mình mới có thể tấu lên những khúc đồng dao…”
Quả đúng thế! Với rung động thực sự, Nguyễn Vũ Anh đã viết nên bài thơ Lối cũ tôi về mà tôi muốn giới thiệu trọn vẹn để bạn đọc rộng rãi tham khảo. Bài thơ không mới về nội dung và hình thức thể hiện nhưng nó hay là nhờ ở cái tính chân thực của một đứa con xa quê hương Phan Thiết nay mới có dịp trở về:
Tôi lại về bên dòng sông Mường Mán
Để được nhìn hình ảnh quá thân quen
Thuyền neo thuyền, san sát đậu kề bên
“Chuyền hơi ấm” cho qua mùa biển động.

Phan Thiết cuối thu, mưa dầm gió lộng
Ba chiếc cầu, ngầu nước đục phù sa
Từ làng xa, quẩy gánh họp chợ Hoa
Là nhịp khúc, nối đôi bờ cách trở?

Em thơ ơi! Hoa này đem xuống chợ
Huệ, trang, hồng, sen, sứ, cúc, trường sanh…
Còn hoa nào em dành để tặng anh?
Màu hoa đỏ chứa chan niềm son sắt?

Xao xuyến nhớ, bồi hồi thương, đuổi bắt
Mái trường xưa kỷ niệm cứ đâm chồi
Lúc bấy giờ…không chỉ một mình tôi
Hoa vông đỏ tiễn nàng về Thương Chánh…

Trăng sao lạnh, sóng Cà Ty lấp lánh
Bao con sông theo hướng biển tìm về
Nẻo đường quen, man mác đượm tình quê.
Tái hiện lại những ngày xưa thân ái.

Nói gì thì nói, thơ trước hết vẫn là cái tình. Ở bài thơ này, tình cảm về quê hương Phan Thiết của Nguyễn Vũ Anh đã chuyền đến được nhiều người dù rằng không sinh ra ở Phan Thiết nhưng ít nhiều đã sống ở Phan Thiết. Tôi nhận ra điều này khi tập thơ Về hát đồng dao của Nguyễn Vũ Anh được phát hành, đến tay những người đồng hương Phan Thiết đang sống ở Tp.HCM có dịp trao đổi với tôi.Nguyễn Vũ Anh có được tình yêu quê hương Phan Thiết đậm đà vì trước hết anh có nghĩa tình sâu nặng với cha mẹ và chị em ruột thịt của mình. Có thể nói những bài thơ viết về cha, về mẹ, về chị gái, em gái là những bài thơ đạt đến Cõi đạo của văn chương, nghĩa là có tâm thật tình thật như cách nói của nhà thơ Nguyễn Bắc Sơn trong lời bạt viết cho tập thơ này. Và cũng có thể nói Về hát đồng dao là tập thơ đầu tay của anh muốn dành viết về quê hương Phan Thiết mà anh yêu quý, kể cả chuyện yêu đương của anh cũng chỉ thoáng qua trong những kỷ niệm đẹp ở lứa tuổi học trò, để rồi hiện tại anh tự thắc mắc:
Có những đêm tôi nhìn tôi trên vách
Thấy bóng mình đơn độc giữa tường vôi
Rồi chợt hỏi:
Mình đã già chưa nhỉ?
Sao tình yêu vẫn cứ mãi nằm nôi.

Tôi có thể giải đáp “thắc mắc” này cho Nguyễn Vũ Anh qua sự tình cờ ấy là mới tối thứ 6 tuần rồi, tôi gặp Nguyễn Vũ Anh trong chương trình Trò chơi âm nhạc của VTV3 Đài Truyền hình Việt Nam anh là vị khách mời của chương trình với tư cách một ca sĩ.
Hóa ra, Nguyễn Vũ Anh không chỉ say thơ mà còn đam mê ca nhạc, hội họa. Tôi chợt nhận ra niềm đam mê văn học nghệ thuật của anh cũng là một phần máu thịt của anh, dù rằng hoạt động đó lúc này đối với anh đang là “tay trái”. Có lẽ niềm đam mê ấy cộng với công việc thường ngày quan trọng hơn những khát vọng khác theo quan niệm của anh.
TRẦN DUY LÝ
Báo Bình Thuận số 3283 – 10/11/2006

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét