Thứ Hai, 8 tháng 8, 2016

Bạt - "Dòng sông" như tiếng thở dài

           Dòng sông

           Rồi có một ngày em sẽ quên tôi 
           Như dòng sông quên chiếc cầu cũ kỹ 
           Biển rộng mênh mông với bao điều kỳ bí
           Cuốn dòng sông đi không thiết trở về 

           Tôi là chiếc cầu cứ thương nhớ dòng sông 
           Dẫu mấy nhịp đã rã rời xơ xác
           Dẫu biết chắc sông sẽ về với biển
           Có vui vầy với sóng nước trùng khơi? 

           Em quên tôi hay tôi sẽ quên em?
           Tất cả đều chưa biết
           Tháng ngày vội phai những gì tha thiết
           Vì hãy còn nguyên những lưu luyến thuở nào?
                           
                                                                           Nguyễn Vũ Anh

         Có một nhạc sĩ đã từng kể: "...Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ, ôi! những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa...".
Và bây giờ có một nhà thơ khác cũng khắc khoải lo âu trước tình yêu của mình:
         
           Rồi có một ngày em sẽ quên tôi 
           Như dòng sông quên chiếc cầu cũ kỹ 
           Biển mênh mông với bao điều kỳ bí
           Cuốn dòng sông đi không thiết trở về 
          
Không phải em đã xa tôi mà mới chỉ là dự đoán: "Em sẽ quên tôi" . Vì sao vậy? đang yêu lại nghĩ đến chia lìa, đang nhớ mà nghĩ đến quên? Có phải trái tim của người đang yêu luôn thấp thỏm, nhạy cảm trước đổi thay dù đó là sự đổi thay rất nhỏ.
Nỗi băng khoăn đó ẩn trong hai hình ảnh dòng sông và chiếc cầu cũ kỹ. Động và tĩnh, thay đổi và không đổi, tồn tại trong một câu thơ. Em có thể ra đi vì dòng sông phải chảy còn ta như cây cầu chỉ có già đi. Lời thơ dịu dàng buồn man mác, Vũ Anh ví người yêu như dòng sông long đong trải nỗi lòng cho con nước cuốn buồn trôi xa? Có điều gì hình như là nỗi xót xa cuộn lên sau hình ảnh "chiếc cầu cũ kỹ". Người xưa từng hóa bến chờ thuyền, hóa non chờ nước. Thuỷ chung, giờ đây trong thời buổi hiện đại cùng nhịp sống chóng mặt vẫn có những chàng trai chung thủy tình nguyện không đổi thay - vậy mà vẫn không có hy vọng bỡi thuyền có thể về bến còn dòng sông làm sao có thể ngược về? Chiếc cầu bất động soi xuống dòng nước xót xa nhìn sông trôi.
         Chủ thể trữ tình đang ngậm ngùi vì biết chắc người mình yêu sẽ ra đi như quy luật trăm sông đổ biển. Biển mênh mông mời gọi ẩn chứa bao điều mới mẻ nhưng biển đâu thể bình yên, đại dương mặn nồng đó có để yên dòng sông bé nhỏ không? Đằng sau câu thơ vẫn là nỗi bồn chồn của một tình yêu cao thượng.
              
              Dẫu biết chắc sông sẽ về với biển
              có vui vầy với sóng nước trùng khơi? 
         
            Bài thơ dịu dàng như dòng sông chứa đựng một tình yêu sâu thẳm bao dung. Trong bài hát nào nhỉ tôi đã từng nghe câu: "Còn người ở lại bao giờ cũng buồn như nụ quỳnh hương chẳng tỏa ngát hương".
           Và riêng Vũ Anh:
              
               Tháng ngày vội phai những gì tha thiết
               vì hãy còn nguyên 
                                     những lưu luyến thuở nào

               Xin chia xẻ nỗi niềm với tiếng thở dài của "dòng sông".


30.06.05 
Minh Thanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét