Thứ Hai, 8 tháng 8, 2016

Bạt - "Dòng sông" như tiếng thở dài

           Dòng sông

           Rồi có một ngày em sẽ quên tôi 
           Như dòng sông quên chiếc cầu cũ kỹ 
           Biển rộng mênh mông với bao điều kỳ bí
           Cuốn dòng sông đi không thiết trở về 

           Tôi là chiếc cầu cứ thương nhớ dòng sông 
           Dẫu mấy nhịp đã rã rời xơ xác
           Dẫu biết chắc sông sẽ về với biển
           Có vui vầy với sóng nước trùng khơi? 

           Em quên tôi hay tôi sẽ quên em?
           Tất cả đều chưa biết
           Tháng ngày vội phai những gì tha thiết
           Vì hãy còn nguyên những lưu luyến thuở nào?
                           
                                                                           Nguyễn Vũ Anh

         Có một nhạc sĩ đã từng kể: "...Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ, ôi! những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa...".
Và bây giờ có một nhà thơ khác cũng khắc khoải lo âu trước tình yêu của mình:
         
           Rồi có một ngày em sẽ quên tôi 
           Như dòng sông quên chiếc cầu cũ kỹ 
           Biển mênh mông với bao điều kỳ bí
           Cuốn dòng sông đi không thiết trở về 
          
Không phải em đã xa tôi mà mới chỉ là dự đoán: "Em sẽ quên tôi" . Vì sao vậy? đang yêu lại nghĩ đến chia lìa, đang nhớ mà nghĩ đến quên? Có phải trái tim của người đang yêu luôn thấp thỏm, nhạy cảm trước đổi thay dù đó là sự đổi thay rất nhỏ.
Nỗi băng khoăn đó ẩn trong hai hình ảnh dòng sông và chiếc cầu cũ kỹ. Động và tĩnh, thay đổi và không đổi, tồn tại trong một câu thơ. Em có thể ra đi vì dòng sông phải chảy còn ta như cây cầu chỉ có già đi. Lời thơ dịu dàng buồn man mác, Vũ Anh ví người yêu như dòng sông long đong trải nỗi lòng cho con nước cuốn buồn trôi xa? Có điều gì hình như là nỗi xót xa cuộn lên sau hình ảnh "chiếc cầu cũ kỹ". Người xưa từng hóa bến chờ thuyền, hóa non chờ nước. Thuỷ chung, giờ đây trong thời buổi hiện đại cùng nhịp sống chóng mặt vẫn có những chàng trai chung thủy tình nguyện không đổi thay - vậy mà vẫn không có hy vọng bỡi thuyền có thể về bến còn dòng sông làm sao có thể ngược về? Chiếc cầu bất động soi xuống dòng nước xót xa nhìn sông trôi.
         Chủ thể trữ tình đang ngậm ngùi vì biết chắc người mình yêu sẽ ra đi như quy luật trăm sông đổ biển. Biển mênh mông mời gọi ẩn chứa bao điều mới mẻ nhưng biển đâu thể bình yên, đại dương mặn nồng đó có để yên dòng sông bé nhỏ không? Đằng sau câu thơ vẫn là nỗi bồn chồn của một tình yêu cao thượng.
              
              Dẫu biết chắc sông sẽ về với biển
              có vui vầy với sóng nước trùng khơi? 
         
            Bài thơ dịu dàng như dòng sông chứa đựng một tình yêu sâu thẳm bao dung. Trong bài hát nào nhỉ tôi đã từng nghe câu: "Còn người ở lại bao giờ cũng buồn như nụ quỳnh hương chẳng tỏa ngát hương".
           Và riêng Vũ Anh:
              
               Tháng ngày vội phai những gì tha thiết
               vì hãy còn nguyên 
                                     những lưu luyến thuở nào

               Xin chia xẻ nỗi niềm với tiếng thở dài của "dòng sông".


30.06.05 
Minh Thanh

Bạt - Nghĩ về tài hoa trẻ

Lũ chúng tôi, những thi sĩ mùa thu tóc trắng, nguồn thơ cạn kiệt, tâm hồn thanh thản an vui, chỉ lấy việc tu luyện làm niềm vui tuổi già.
Nhưng thỉnh thoảng đọc lại các tác giả trẻ thì tâm hồn như lay đọng, trẻ lại và đam mê thơ văn trở lại.
Hiện diện trong số tác giả tài hoa trẻ của Phan Thiết, còn gọi là Thành Phố Phan tha thiết, là một Nguyễn Vũ Anh: Vừa chăm học, vừa nghệ sĩ phiêu bồng, vừa lao động sáng tạo, vừa năng động, vừa tĩnh tại lại vừa xao động có âm vang, âm hưởng.
Tre nào rồi cũng tàn, nhường cho những mùa măng tươi, vĩnh phúc: văn học nghệ thuật chân chính là văn dĩ tải Đạo. Thơ Nguyễn Vũ Anh đã bước vào Cõi Đạo của văn chương: Có tâm thật, có tình thật vả có chân tài thực học.
Tôi rất thích đọc thơ Nguyễn Vũ Anh và thích thú nhìn các bức tranh Vũ Anh vẽ. Hy vọng Anh mãi viết nhiều, vẽ nhiều và cất lên tiếng hát của người nghệ sĩ nhân văn, nhân bản.

Trân trọng
Nguyễn Bắc Sơn - 2006

Thả diều - Tranh sơn dầu - Tác giả Nguyễn Vũ Anh,  80Cm x 100Cm,  sáng tác 2011

Nhớ

những lúc nhớ tâm hồn như hâm nóng
máu tràn lên, tim đếm nhịp chờ mong
người hỡi, dẫu bóng hồng xa xăm quá!
mãi vời trông, hy vọng ngập cõi lòng

lòng em tôi trăm đài chen quanh nhụy
còn lòng tôi như quả ngọt si cành
cuộn lấy hạt yêu tưới mật ngọt lành
sợ mưa gió vùi thân vào hiu quanh

quên quyển vở mong manh buồn than thở
tôi chẳng mơ mây biếc với trăng thanh
thôi thì nhặt mảnh trăng sầu rụng vỡ!
qua cầu mơ, ai có nhớ tôi chăng?

ôi mơ ước chở tôi về lối mộng
hoa ngược dòng trôi lại bến tình tôi
rồi đôi kiến, cánh kề đôi cánh mỏng
ôm ấp hồn nhau ngủ suốt mùa đông

nhớ là bệnh của lòng tôi muôn thuở
nắng hàng cây mưa bỡ ngỡ giọt thưa
tôi yêu em mà lòng còn ngờ ngợ
tôi yêu em yêu biết mấy cho vừa!



Căn nhà, tâm hồn và cuộc đời

từng đêm thao thức ta hỏi:
- Có phải cuộc đời chật lắm không?
Không! không!
cuộc đời này mênh mông lắm!
bao la
như biển rông
trời cao!
chỉ có những căn nhà u ám
và những tâm hồn nhỏ hẹp

từng giờ trôi đi trong căn nhà ấy
đổ nát tăm tối quyện lấy nhau
từng ngày trôi qua trong tâm hồn ấy
đau thương già cỗi kín vây nhau

từng khoảnh khắc lòng ta thắc mắc:
- Vì sao ta đau khổ?
- Do ta bị giam cầm
trong những căn nhà ngột ngạt
tăm tôi cướp đi của ta niềm vui?
- Vì sao ta chán chường?
- Do ta xây thiên đường
trên những tâm hồn vị kỷ
già cỗi cười trêu trong đáy mắt ta

này bạn ơi, cuộc đời bao la vô tận
hạnh phúc chờ ta nơi chân trời sáng
hãy vui vẻ bước đi hân hoan
giữa đường đời huy hoàng ánh sáng