chợt hôm nay mưa qua Khánh Thiện
nghe lạc lỏng tiếng rao giữa trưa hè
cô gái quê nghèo oằn vai vì quang gánh
tả tơi như quán lá ven sông
ao lục bình ai vừa mới lắp
làm vắng cánh buồm tím
biếc thong dong
muôn thuở nguy nga Lầu Ông Hoàng còn đó
luống thời gian làm lối cũ bụi mờ
trên đồi lô nhô những ngôi nhà thiên cổ
dưới bãi đá ông Địa cười ngây ngô
bước xuống Suối Vàng nghe êm êm cát ướt
leo lên Đồi Hồng thấy ấm nóng bàn chân
thuở tôi đi mặt trời trông rất thấp
và niềm vui thì cũng thật gần
nhớ da diết những hạt mưa của biển
thắm lạnh bờ vai se sẻ hồn nhiên
bao nhiêu yêu thương theo dã trang dong ruổi
dẫu không ai một lần đến rồi quên
đưa em về một chiều quay quắt nhớ quê
nhớ những thân dừa nghiêng mình ra đón gió
nhớ bãi cát co ro bên bồi bên lở
vẫn giữ cho ta cuốn rốn thuở chào đời
dẫu biết một tờ lịch rơi là một ngày đã mất
là ta ở bên kia quãng dốc đời mình
vàng bạc bay chữ vạn cuối đường
giã từ những phút hoan lạc hồn thơ, ồn ào kiếp
sống
những luyến tiếc dù chưa nhìn rõ mặt
vẫn nhớ hoài yêu dấu Khánh Hương xưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét